CÓ TÌNH TA TRONG ĐÓ
Anh ngắm hồ
Gươm xanh
Mùa xuân
xanh đón gió
Lộc vừng búp
non đỏ
Hàng liễu rủ
xanh xanh
Có tình anh
trong đó
Tình yêu
càng thêm xanh
Một ngàn năm
lịch sử
Em ơi, bao
thăng trầm
Tháp Bút đài
nghiêng đó
Hồ Gươm càng
xanh trong
Viết trời
xanh lộng gió
Lung linh mọi
ước mong.
TA SAY
Ta say tình
say nghĩa
Say dịu bớt
quạnh hiu
Cuộc đời bao
cay đắng
Nghĩa tình bạc
vẫn say
Say tình yêu
ta mãi mãi
Cuộc đời đâu
có chịu lặng yên
Ta cứ say
say trong men đắng
Tình yêu say
trong mộng phù du
Để hồn ta
quyện với hồn thơ
Mây và gió
cho ta nghiêng ngả
Tìm bóng người
ta thương nhớ
Mà ta say
hoang vắng những chiều.
THU VÀNG
Thu vàng dẫn
lối về quê
Đôi mắt em bỏ
bùa mê ngọt ngào
Nghiêng mình
bỏ nón em chao
Tóc dài vào
gió nao nao lòng người
Trời ơi !
này cái miệng cười
Ngọc ngà nép
bóng làn môi thẹn thùng
Mi đen đôi
má ửng hồng
Dáng em bẽn
lẽn …hương đồng quê ta
Bóng ai in cả
chiều tà
Nghiêng mình
bóng nước để ta si tình
“trúc xinh
trúc đứng một mình…”
Cho anh một
chút men tình hương quê.
HÀ NỘI MÙA HOA SỮA
Cứ mỗi buổi
chiều về
Áo em vương
hoa sữa
Nụ cười tươi
bỡ ngỡ
Sao anh cứ
ngắm nhìn
Ôi hạnh phúc
êm đềm
Má hồng càng
thêm đỏ
Chạm tai em
nhỏ nhẹ
Em biết anh
nhìn gì
Hạnh phúc dưới
hàng mi
Đôi môi hồng
chúmchím
Làm anh càng
say mê.
MONG ƯỚC XANH
Lộc xuân
xanh, xanh cả đất trời
Xanh cả cuộc
đời thẫm đẫm màu xanh
Xanh cả tuổi
thơ với người mẹ trẻ
Xanh lấp đi
những loang lổ chiến tranh
Chỉ hòa bình
là màu xanh yêu nhất
Để con người
càng biết thương nhau
Mãi mãi màu
xanh nuôi cây và đất
Đem lại màu
xanh hạnh phúc cho đời
Là màu xanh
ước vọng của đời tôi.
THỦY TRIỀU
Sóng dâng
lên của mẹ
Sóng trôi về
của em
Anh thương em
vất vả
Đồng lúa
xanh êm đềm
Có bài ca cỏ
lả
Có vườn dâu
nuôi tằm
Có bầu trời
xanh ngắt
Có tình em
sang trong
Yêu em anh
yêu quá
Giữa cánh đồng
mênh mông
Đời em cứ là
thế
Tình yêu em
vun trồng
Cứ thế và cứ
thế
Đó là điều
anh mong.
HẠ BUỒN
Mùa hè oi ả
Rên rỉ ve
kêu
Để ta nhớ
nhiều
Nhớ ngày cắp
sách
Trên đê thả
diều
Nhớ em nhớ cả
Lúc nhỏ anh
trêu
Em cười em
thẹn
Không biết
nói yêu!
Cho anh hoa
phượng
Đỏ rực tình
yêu
Thay lời em
nói
Lớn lên yêu
nhiều
Rồi mùa xuân
đến
Năm tháng tiếp
theo…
Anh quay trở
lại
Tìm em tìm
mãi
Một trời hoa
phượng
Một chiều
mây bay.
MƯA BIÊN GIỚI
Em cầm ô che
mưa
Đưa anh vào
ngõ vắng
Em hé cười
thầm lặng
Ôm ấp tôi
vào lòng
Giữa núi rừng
mênh mông
Hương tình
yêu ấm lại
Dưới nắng
vàng rực cháy
Em che nắng
cho tôi
Hoa biên giới
chia đôi
Dòng dông
trôi thầm lặng
Hai người ở
hai nơi
Anh buồn quá
đi thôi
Nhớ em tôi
nhớ mãi
Nơi biên giới
xa xôi.
HOA LƯ XƯA
Heo hút đèo
mây mờ Cốc động
Hoàng Long
giang thiêm thiếp ngồi thiền
Áo bào thuở ấy
thương vai mỏng
Chông chênh
phận gái …lắm truân chuyên
Gió vẫn vậy
mơ hoài không ngơi nghỉ
Và lang
thang mây vẫn vẩn vơ hoài
Ai thuở ấy
kiệt cùng xây nghiệp Đế
Rồi cũng
vàng son long lở mộng Hoàng Phi.
TA LẠI VỀ SÔNG HƯƠNG
Sông Hương
ơi!
Ta lại về
đây song Hương này
Hồn đồng đội
tôi vẫn còn đây
Năm xưa chiến
trận loang máu đỏ
Nay ta lại về
đây hồn ta say
Say người
gái Huế hò Vĩ Dạ
Giọng hát đò
đưa song Hương này
Thuyền vẫn cứ
trôi, đời vẫn trôi
Đèn hồn lấp
loáng theo dòng nước
Đỡ tủi cho hồn
đồng đội tôi.
HÀ TÂY ƠI
Hà Tây ơi
quê em người gái đảm
Bài hát theo
em khắp mọi nẻo đường
Mà anh yêu
anh nhớ anh thương
Em bên anh
qua bao trận đánh
Bom đạn thù
không giảm nỗi nhớ em
Bên cánh
võng luôn chao về một phía
Hà Tây ơi
anh luôn nhớ quê mình
Súng quàng
vai anh càng thấy em xinh
Nơi hậu
phương em cùng anh chia lửa
Là tình yêu
anh gửi vào nơi đó
Nơi quê nhà
em có nhớ anh không?
BÁI VỌNG XUÂN HƯƠNG
Mây vẩn vơ
bay, Phủ Tây Hồ mờ ảo
Ta vẫn say
những bài thơ chao đảo
Bà vẫn nằm
mát mẻ giữa Hồ Tây
Nước dập dìu
sóng vỗ bốn mùa
Những bài
thơ không bao giờ mất
Cả cuộc đời
phận mỏng với tình yêu
Tôi thương
bà vái vọng những buổi chiều
Giữa Tây Hồ
bà thiếu vắng tình yêu
Còn chôn chặt!
những điều thằm kín.
NGƯỜI XÂY HẠNH PHÚC
Thành phố trẻ
vươn cao
Mở thêm dài
tầm mắt
Lấp lánh
muôn vì sao
Gió thổi ào
cửa sổ
Anh gửi vào
nơi đó
Những nụ hôn
cho em
Viên gạch
anh xây nên
Xô hồ em gắn
bó
Cho nhà cao,
thêm cao
Ô cửa sổ lên
đèn
Có men tình
nơi đó
Hạnh phúc
anh xây thêm
Em thì thầm
nói nhỏ
Như tình anh
và em…
XUÂN MUỘN
Đông đã qua
lạnh giá
Đón mùa xuân
đầu mùa
Lá vàng còn
tơi tả
Hoa run rẩy
lưa thưa
Bàn tay em lạnh
ngắt
Có gượng cười
trong mưa…
Sắc xuân đâu
đã hết
Tình yêu đâu
có mở…
Hai má em ửng
đỏ
Xuân gửi vào
trong mưa!
ĐI HỘI
Em ơi! Nào
em ơi
Cùng anh đi
chảy hội
Tam Cốc thuyền
lăng trôi
Tràng An
thuyền luồn lách
Như trận
đánh thuở nào
Núi Hoa Lư
hùng vĩ
Đinh – Lê rợp
cờ sao
Cho thỏa mọi
ước ao
Chùa Đính
càng thơ mộng
Mọi người đi
cầu phật
Yêu như nước
trên nguồn
Thương mềm
như làn gió
Đôi má em ửng
đỏ
Em đã yêu
anh rồi…
ĐỢI CHỜ
Em đợi ai
mùa thu tím ngắt
Hồ Cô Tiên
em ngắm hững hờ
Cả mùa đông
em ngồi em đợi
Sương Hồ
Gươm lan tỏa mộng mơ
Gối vẫn một!
hơi người vẫn một
Nở nụ cười
trong mộng ngây thơ
Em đứng chờ
mùa xuân đã đến
Bông đào
phai vẫn đợi vẫn chờ
Đợi được đâu
bông đào héo hắt
Thời gian
trôi theo những giấc mơ
Mùa hạ đến nắng
vàng rực rỡ
Hoa phượng
lay đỏ thắm tuổi thơ
Cứ yêu đi đừng
đợi đừng chờ
Yêu hết mình
như sóng biển xô bờ
Chỉ có yêu,
không đợi không chờ
Bao mối tình
gói gọn trong mơ
Tình yêu kia
có thật không mơ!
KÊU OAN
Tiếng chuông
thỉnh cầu
Tiếng mõ kêu
oan
Phật ơi có
biết
Sao lắm Thị
Mầu
Vào chùa vái
lậy
Cung thỉnh
tình yêu
Phật ngồi chắp
lạy
Bụi trần bám
theo!
Bao nhiêu cô
gái
Lẳng lơ yêu
kiều
Tiểu Kính đi
đâu
Mầu sao lắm
thế
Phật ngồi phật
nghĩ
Toát cả mồ
hôi
Yêu nhiều khổ
lắm
Giải oan quá
nhiều
Kêu oan kêu
mãi
Chuông chiều
cuốc kêu.
NƯƠNG CỬA PHẬT
Em trẻ thế
nương vào cửa phật
Có điều gì
em để trong tâm
Em xinh đẹp
nhẹ nhàng thánh thiện
Em ngồi thiền
như một nàng tiên
Hoa sen thơm
quyện vào tiếng mõ
Lời kinh cầu
nhỏ nhẹ bình yên
Trong lòng
em cồn cào giông tố
Vùi tình yêu
khép kín trong tim
Anh cầu phật!
xin em đừng thế
Sao lại thế!
Cho đời hoang phí
Cho anh xin
giấc mộng đêm buồn
Quyện vào
nhau cho đỡ cô đơn.
BÚI TÓ
Tóc búi tó
đoan trang xinh thế
Vầng trán
cao duyên dáng thông minh
Nơi sơn cước
sinh ra người đẹp
Bông lan
xinh đẹp giữa núi rừng
Em nói nhỏ
như làn gió nhẹ
Hút hồn ai
mê mẩn si tình
Anh mong em
giữ gì ta có
Em đứng đâu!
Vẫn thấy em xinh
Hà Tây ơi!
Gái đảm quê mình
Mà anh mong
luôn thấy bóng hình.
NHỚ BÀI HÁT TRAO DUYÊN
Anh nhớ bài
quan họ
Anh lại nhớ
đến em
Nghe câu hát
trao duyên
Nao lòng người
mới lại
Rằng người
đi thêm nhớ
Rằng người ở
người về
Cái duyên thầm
duyên thì
Cái duyên gì
lạ thế
Theo anh mãi
khôn nguôi
Theo cả vào
giấc mộng
Bài hát
duyên quan họ
Âm vang mãi không
thôi
Anh thương về
người ấy
Yêu em càng
thắm sâu.
GIEO HẠT TÌNH YÊU
Anh muốn
gieo tình đất lạ
Tìm đâu mảnh
đất mà gieo
Thương em sớm
chiều vất vả
Mưu sinh cuộc
sống gieo neo
Em cười mà
tâm em khổ
Thương em
càng nhớ thương nhiều
Anh muốn cho
em tất cả
Hoa thơm
trái ngọt mỗi chiều
Cô đơn em về
sớm nhỏ
Anh cho đầy ắp
tình yêu
Bình yên hạnh
phúc mỗi chiều
Cứ thế tháng
ngày cho mãi
Những gì em
quý em yêu
Anh muốn cho
em tất cả
Cho em luôn
cả đất trời
Hoàng hôn bừng
lên mỗi sáng
Đất tình em
còn để lại
Em gieo hạt
giúp cho tôi.
ĐI TÌM
Chiến tranh
đã qua đi
Ta đi tìm
tìm mãi
Bóng hình em
để lại
Mà em ở nơi
nào
Đã cho nhau
gì đâu
Mà sao anh
yêu thế
Giữa bom thù
khói lửa
Mái tóc xõa
hai vai
Miệng vẫn cười
mát rượi
Hương nồng
thơm núi rừng
Yêu anh em vẫn
đợi
Một nụ hôn đầu
đời.
THU VỀ BẢN
Anh về thu quê mẹ
Giữa núi rừng mênh mông
Thu đưa về đất mẹ
Lúa bậc thang thơm lừng
Thu cho trái tim hồng
Bao tình thương của mẹ
Em thầm thì nói khẽ
Anh có yêu quê không
Cả tình em sang trong
Yêu em anh yêu lắm
Mùa thu vàng sáng trong.
CUỘC CHIẾN THẦM LẶNG
Người chiến sĩ quân y
Một trận đánh không hề tiếng súng
Chỉ một lòng chăm sóc bệnh nhân
Áo trắng lướt đi nhẹ như một thiên thần
Như mẹ hiền đến với bệnh nhân
Với một lòng quả cảm thông minh
Không ngại khó khăn tìm từng căn bệnh
Giành giật tử thần cứu lấy con người
Và cứ thế nối dài nối mãi
Với thời gian tà áo trắng lướt nhanh
Như thiên thần cứu lấy chúng sinh
Người thầy thuốc biểu tượng hòa bình
Không chiến tranh chỉ có yêu, yêu mãi
Ôi vĩ đại một tình yêu nhân loại
Mà mọi người tôn trọng gọi thầy
Người bệnh khỏi thay hoa bằng nụ cười
rạng rỡ
Đem tặng thầy người chiến sĩ quân y
Giành tình yêu giấu kín lúc đi về.
MÌNH EM
Đỉnh núi cao chỉ thấy em
Em xinh đẹp dưới tượng đài cao vợi
Rất hoang sơ đơn giản dịu dàng
Sưởi cho anh đỡ lạnh gió đông sang
Hơi lửa ấm men tình thêm nhớ!
Em chợt đến rồi đi
Như Thánh Gióng vút bay trời xanh biếc
Anh thương quá! Chia tay tạm biệt
Nâng li rượu anh thấy em cười
Mà anh ngắm bóng hình em mãi
Một kẻ si tình có phải thế không em
Khi tỉnh lại thì anh mới nhớ
Một bài thơ thi sĩ núi đôi…
GIA ĐÌNH HAPPY
Bố, mẹ của con ơi!
Các con gọi mà yêu thương thế
Mát cả tấm lòng đẹp cả tình yêu
Gia đình happy, giường bệnh happy
Bao tình nghĩa, tình người có cả
Ta chẳng đi đâu, về với happy
Giường trị bệnh các con chăm sóc
Chữa bệnh trong tâm, chỉ có con thôi
Cả một đời đi khắp mọi nơi
Ta dừng lại bến tình bến nghĩa
Ấm áp gia đình bệnh tật đẩy lui
Bao thuốc quý đất trời Hàn Quốc
Mang về đây chữa trị cho người
Một gia đình hạnh phúc happy
Happy, happy , luôn ở bên tôi.
ĐÀO GIÀ
Đông lạnh sao đào cố nở hoa
Sao không cố đợi mùa xuân đến
Lẻ loi đôi cánh bóng chiều tà
Ta vô tâm quá đào đã già
Cả đời vắt sức để ra hoa
Tô thắm cho đời xuân tươi đẹp
Nhìn lại đời mình đã quá già
Cố nở sớm chắc đến có còn ta
Thôi chút tình xuân ta giữ lại
Cho đỡ cô đơn lúc tuổi già
May sao xuân đến ta còn lại
Ta nở đẹp hơn đâu có gìa.
CÂY TRÚC XINH
Nắng ấm Sài Gòn hoa mai nở
Ấm áp tình yêu những vần thơ
Nỗi buồn để lại niềm thương nhớ
Hoa đào se lạnh giữa “bụi” mưa
Anh gửi cho em chút nắng vàng
Cho đỡ nhớ thương mùa xuân ấy
Có cả mùa xuân với nắng mưa
Quan họ liền anh ơi dưới mái đình
Anh hò em đối với tình duyên
Miếng trầu cánh phượng mời anh đó
Trúc xinh anh vẫn nhớ thương mình
Em xinh em đứng một mình càng xinh.
MƯA BUỒN
Mưa vẫn rơi mưa hoài mưa mãi
Mưa sủi tăm, trắng xóa cả khu vườn
Mưa dâng lên những nỗi nhớ nhung
Một âm thanh nghe thật não nùng
Thật đơn điệu cho lòng ai chạnh nhớ
Nhớ những gì mà ta đã có
Mất những gì mà ta đã mất
Chỉ còn mình ta, và mưa vẫn rơi.
EM HÁT CHO AI
Ôi! Em hát gì hát mãi
Hát cho ai? Ai khóc ai buồn
Hát cho em hay hát cho đời
Em cứ hát đi nhưng lòng em trống trải
Khóc hay cười có khác gì đâu
Khi buồn vui trong những nỗi đau
Em hát gì cho trái tim em rung động
Cho một người em nhớ em thương
Im lắng trong hồn thơ nốt nhạc
Hát cho người, em lại nhớ một người.
LAN RỪNG
Em ngơ ngác như nai rừng lạc bước
Như hoa lan khoe sắc giữa đô thành
Tỏa mùi hương ngẹn ngào trong tiếng nấc
Còn gì đâu nguyên bản của núi rừng
Còn gì đâu vô tư trong tiếng hát
Như họa mi lảnh lót giấc mơ hồng
Em lấy chồng ngờ đâu niềm vui hết
Em cuốn vào dòng xoáy của dòng song
Thì em ơi đừng buồn đừng khóc
Còn tình yêu còn giấc mộng kia mà
Còn núi rừng vang vọng tiếng sơn ca
Còn tình yêu ôm ấp trái tim ta!
CHIỀU THƯƠNG
Nắng em lơ lửng theo mây gió
Quyện khói hương thơm hồn em bay
Gọi mãi tên em sao không nói
Trọn cả tuổi xuân gửi đất này
Lang thang đi mãi chiều xuân đó
Hình bóng em tôi vẫn còn đây
Tủm tỉm em cười thôi anh nhé
Em sẽ đợi anh chín tầng mây
Kiếp này em vẫn còn duyên nợ
Hẹn đến kiếp sau em trả ngay
Trả cả mùa xuân hoa mới nở
Trả cả tình yêu một chùm thơ
Tội nghiệp hồn anh hồn thi sĩ
Yêu trọn cuộc đời yêu trong mơ.
ĐÊM KHUYA
Ánh trăng khuya rẽ lùm cây
Gió nhẹ đưa cành lá lung lay
Đêm hoang vắng bầu trời tĩnh lặng
Chỉ có trời xanh lấp lánh ánh sao khuya
Một tiếng chim tìm đàn hay tìm mẹ
Thật đơn côi thương chim quá chim ơi
Cũng như ta là kẻ mồ côi
Mẹ đã mất cha đâu còn nữa
Ta đã qua những đoạn đời gian khổ
Thời gian trôi qua nửa đời rồi
Ngày mai ta gặp ánh mặt trời
Ta đi tiếp nửa phần đời còn lại
Ta hóa thân vào đất, đất ôm ta
Và hồn ta hóa kiếp đoạn đời qua.
BÔNG LAU
Bông lau cờ bay
Chân đê ngọn sóng
Núi non thơ mộng
Hoa Lư trống vọng
Vách đá Trường Yên
Ngàn năm ghi lại tên người.
CẦU PHẬT
A di đà phật…khấn cầu
Cho con một phép nhuộm màu tình yêu
Đã qua nắng lắm mưa nhiều
Chông chênh khúc khuỷu liêu xiêu bước đời
Bây giờ cầu phật chút thôi
Cho người yêu dấu trọn đời bên con
Cô đơn khắc khoải không còn
Tan vào hư ảo mỏi mòn chờ trông
Cho con ngọn lửa đêm đông
Vòng tay bé nhỏ ấm lòng…a di…
CHIỀU THU BUỒN
Chiều thu vàng rụng lá
Có gì đâu đợi mong
Còn gì đâu mà nhớ
Còn gì đâu mà thương
Càng yêu càng thêm khổ
Càng nhớ càng thêm sầu
Ta biết còn đi đâu
Yêu thương tìm bến đợi
Người ta phụ ta rồi
Chia tay em không nói
Một chút tình yêu tôi
Trái tim tôi chôn chặt
Mùa thua vàng lá rơi.
MỘT CON ĐƯỜNG
Về một con đường chia tay sao buồn thế
Cách một cánh đồng mà xa lắc xa lơ
Cùng một dòng sông nước chảy về với biển
Ta yêu nhau sao không ở cùng nhau
Để cho anh đón em những buổi chiều
Rồi lại chia tay cô đơn buồn man mát
Những đêm trăng không cùng nhau được ngắm
Em sao buồn khi phiên chợ đang đông
Em ngẩn ngơ nhớ gì em đã có
Nhớ sáng bình minh, nắng vương lại buổi chiều
Nhớ cồn cào những đêm dài thanh vắng
Mong bình minh thức dậy ngày mai
Ngắm những giọt sương long lanh trên cành lá
Ngắm những bông hồng rực rỡ ánh ban mai
Đón nhận tình yêu cho nhau còn sót lại
Ta không oán hờn mà thượng đế ban cho.
NON NƯỚC
Non nước, nước non
Hữu tình thơ mộng
Chân núi sóng xô
Biển xưa ghi lại
Chiến công hiển hách
Vách đá thơ ca
Lịch sử trôi qua
Ngàn đời ghi nhớ
Tình người nơi đó
Sóng vỗ mây bay.
SÓNG TÌNH
Anh muốn làm ngọn gió
Đưa sóng tình vào bờ
Đỡ tình em bỏ ngỏ…
Sóng dập dìu muôn thuở
Quyện vào nhau đu đưa
Gió thổi hoài thổi mãi
Đưa em vào bến bờ
Anh muốn mong mãi mãi
Sóng tình em anh chờ.
NẮNG XUÂN
Nắng xuân giục cồng chiêng
Nắng xuân gọi quả còn
Khắp mường vang mường động
Anh muốn là nắng xuân
Anh muốn là nắng xuân
Cho hoa đào khoe sắc
Cho lung linh ánh mắt
Ửng hồng đôi má em.
CÔ LIÊU
Chiều Hoa Lư sương mờ
Tràng An cốc động gió vu vơ
Chèo anh khoan nhặt thuyền ai nẻo nhớ
Ôi những tháng năm dập dềnh sóng vỗ
Cho thuyền xưa sơn nữ mắt u hoài
Tháng năm còn vương chút hương phai
Cho đêm trắng thở dài chăn gối chiếc
Cô đơn lặng chìm trăng tà núi khuyết
Chén rượu sành chát lạng làn môi
Tiếc tuổi thanh xuân rắc vạn nẻo đời
Nhưng cằn cỗi nào hòng sinh sôi lộc biếc
Nụ tầm xuân héo bàn tay tiễn biệt
Đàn chùng dây lạc phách phím ca trù
Ai chả mộng thầm đăm đắm ước mơ
Mà chỉ thấy đôi bờ mộng ảo
Gió mùa đông sám hối phận mình
Chốn riêng tư còn lại khách đa tình
Cánh cò trắng điệp vào thung xanh trời
Có phù du bập bềnh hang tối
Sóng triền miên nghẹn lối đi vào
Ai vẫn một mình li rượu li tao
Trong cô đơn thơ lại ngọt ngào
Tình lãng đãng dạt dào cảm xúc
Thì cô đơn dìu dắt khúc ru tình
Hương đời lên! Ta sống với thơ mình.
Quang Thọ tặng
Hoàng Dương
MỘT ĐỜI NGƯỜI
Khi mới sinh ra con đã khóc
Bước vào đời bao nỗi gian nan
Chiến tranh bão táp gồng mình vác
Bon chen cuộc sống cả đời mang
Và cứ thế cùng với thời gian
Trôi đi nhanh lúc nào không biết
Lời ru mẹ ngày nào tha thiết
Cho con mẹ một chút ấm lòng
Cả đời con bao nỗi long đong
Đi đi mãi con về với mẹ
Nợ đời kia đã trả hết rồi
Quỹ thời gian còn một ít thôi
Tóc đã bạc nụ cười mới nở
Như trẻ thơ ấm áp trong nôi…
Con lại về với mẹ! mẹ ơi.
CHIM VỀ TỔ
Đàn chim bay về tổ
Chúng ríu rít tâm tình
Cả một ngày vất vả
Tìm cuộc sống mưu sinh
Chim về nơi yên bình
Đất lành chim mới đậu
Mỗi buổi chiều trôi qua
Chạnh lòng ta nhớ đến
Con cháu ở nơi xa
Ông nhớ nhiều, nhớ lắm
Cô đơn với tuổi già
Chỉ có thơ và rượu
Tình yêu ai! Nhớ ta
Ta lại nhớ quê nhà.
LỜI RU CỦA MẸ
À ơi! Ai về thành phố Ninh Bình
Mà nghe bố mẹ quê mình ngợi ca
CAI A – về với quê nhà
Đốc tờ chữa bệnh, bố mẹ già quê tôi
Đớn đau bệnh tật đẩy lui
Các con chăm sóc miệng cười tươi sinh
Bố là bố của chúng mình
Mẹ là mẹ có nghĩa tình CAI A
Bố mẹ như cây đã già
Đốc tờ chữa bệnh, nảy ra lộc chồi
Các con yêu quý của tôi
Hang ngày châm cứu vui tươi giảng bài
Tư vấn bệnh tật đẩy lùi đớn đau
À ơi! Một năm nay đã qua rồi
Bố mẹ gửi tới những lời cám ơn
CAI A – CAI A yêu quý của tôi
Bố mẹ luôn hát lời ru CAI A.
PHIÊU BỒNG
Mến tặng anh Hoàng Dương
“Duyên Thầm” vào thức trong đêm
Hương mai chiều thủy bên thềm phù du
Thoáng như ai đến bất ngờ
Lung linh huyền ảo tình thơ phiêu bồng
Những là khát vọng không cùng
Những là hoài niệm mông lung rối bời
Chắt chiu mà để vỡ rơi
Mà luôn khắc khoải một đời khát yêu
Đã đành hạn lắm mưa nhiều
Để rồi bến lạnh cô liêu vắng thuyền
Ô hay! Là những truân chuyên
Cuộc đời chìm nổi đạo thiền đi đâu
Kiếp hào hoa…lững yếm đào
Nõn nà trắng để ngọt vào bờ vai
Nụ hồng núm má liêu trai
Phiêu bồng suối tóc hương nhài lửng lơ
Để còn đây mãi bao giờ
Duyên ngoan còn đọng đôi bờ nhờ nhung
Chiều lên con sóng điệp trùng
Mong manh nối dải tơ hồng sang ngang
Sách, phông lỡ nhịp thời gian
Hội Lim một thuở võ vàng ca nhi
Trầu cau quên lối đi về
Ca trù lạc giọng tái tê phím chùng
Gói được đâu cái bềnh bồng
Giữ sao mây mỏng trong lòng chét tay
Ngừng sao được gió thổi bay
Ngăn sao được cánh ong bay nhụy vàng
…
Chỉ duy có cái đa đoan
Theo ai mãi tận ngút ngàn phiêu linh
Thiện tâm nên mới đậm tình
Mong sao chút lặng yên bình để yêu.
Nhà thơ: Quang Thọ
Viết sau khi đọc tập thơ “Duyên Thầm” của Hoàng Dương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét