MƯA ĐÊM HÀ NỘI
Mưa đêm gọi cửa
quen thuộc như bạn cũ về thăm
lính trận nghe mưa khó ngủ
ngoài kia phố đã bớt đèn
Phượng già bên hồ Hoàn Kiếm
khắc tên Kiên, Hậu, Dương, Hùng
lứa mình lên đường ngày ấy
những cánh hoa đốt cháy cả mùa hè
Qua một mùa mưa Quảng Trị
những học trò thành lính trận cừ khôi
mỗi trận đánh lại vơi dần đồng đội
tìm nhau trong mưa xối cổ thành
Nhớ Hà Nội đêm nào cũng nhắc
bao con đường sấu rụng, hoa bay
điểm cuối cùng luôn là hồ Hoàn Kiếm
vắng chúng ta ai huyên náo nơi này?
Kiên, Hùng, Hậu bây giờ có thấy
tên chúng mày khắc lên cả non sông
tao trở về gốc phượng xưa gặp lại
những cái tên thầm lặng sáng bên hồ
Mưa Hà Nội đêm nay êm dịu
phải chúng mày về trò chuyện đấy không?
CÚC PHƯƠNG
Về quê mẹ trong chiều bạc tóc
gặp Cúc Phương xanh đến thắt lòng
ngày thơ ấu lên rừng nhặt củi
kịp ươm trong lòng những mầm cây
Mang mang trang sử
ai lớn lên cũng man mác chuyện xưa
cũng tự hào đất cờ lau bất khuất
ba triều vua còn lưu dấu Cố đô
Cúc Phương đứng giữa đất trời
bền bỉ bám những trang đời mà xanh
Nhớ thuở theo dấu Đinh Bộ Lĩnh
bày trò trận giả dưới tán cây
rừng thấu hiểu giấc mơ bao đứa trẻ
nên bao dung cả những trò chơi
Rồi khôn lớn vào sinh ra tử
không mơ làm vua, chỉ mong ước thanh bình
hết chiến chinh trở về quê mẹ
bên tán rừng bình dị một đời cây.